Chiều cuối tuần, anh dạo bước giữa cơn mưa phùn cuối tháng 10 của Sài thành nhộn nhịp nhưng-không-có-em, trơ trọi, không áo mưa và cũng chẳng cần ô chỉ để cố tìm trong những hạt mưa ấy cái se lạnh của gió mùa Đông Bắc-thứ mà cô đang phải chịu đựng giữa vòng cô đơn.
Ai không muốn trải nghiệm mọi thứ cùng người mình yêu? Anh hơi lo lắng khi nghĩ rằng biết đâu cô chợt thèm hơi ấm của một vòng tay khi gió mùa ùa vào những buổi chiều cuối tuần?. Điều mà lúc này anh chẳng thể gửi cho cô.
-‘’Anh yêu em’’
-‘’ Ơ cái anh này? Sao khi không gọi điện chỉ để nói điều mà em luôn nhớ vậy?’’
-‘’Có điều này em không biết được đâu, đó là mưa Sài Gòn cũng lạnh từa tựa như gió mùa Đông Bắc. Anh vẫn một mình và….anh nhớ em.’’