Tôi sợ nhất những mối quan hệ “dậm chân tại chỗ”, cừ tà tà, chẳng gọi thành tên. Sáng nhắn tin cũng vui, tối không nhắn cũng được, cứ có thì trả lời, không cũng chẳng sao. Đó không phải là cái tôi lựa chọn khi bắt đầu một mối quan hệ (tất nhiên, giữa thời buổi cái gì cũng nhàn nhạt này, có được một người mình nhắn vẫn trả lời là quá may mắn). Cũng có thể tôi quá tham lam, nhưng tôi muốn mọi mối quan hệ xung quanh mình phải mặn mà đúng nghĩa.
Như khi yêu em, tôi yêu theo cách của mình, sáng nào cũng gọi nàng dậy (vì tôi yêu xa), trêu đùa vài câu cho nàng cười. Trưa gọi điện, tối gọi điện. Có hôm, chẳng có chuyện gì kể, hai đứa ôm điện thoại nghe nhịp thở của nhau.
Có lần, tôi hỏi nàng: "Có khi nào anh quan tâm em quá, em chán anh không?".
Nàng cười: "ừ, em chán anh rồi. Nhưng mỗi ngày không nghe giọng anh, em không chịu được".