Chủ Nhật, 3 tháng 4, 2016

Cái giá của tự do luôn là cô đơn!

Lúc nào cũng cảm thấy mình cô đơn, nhưng đã bao giờ bạn tự hỏi cô đơn là gì mà lại luôn đeo đuổi chúng ta một cách "trung thành" như thế chưa? Thức thế thôi, chẳng để làm gì cả. Lâu lâu thức một hôm, làm những chuyện vặt vãnh chẳng đâu vào đâu. Ngoảnh đi ngoảnh lại đã nghe thấy tiếng chuông báo thức hay tiếng gà gáy của nhà bên cạnh. Tự hỏi, tối giờ mình làm gì. Nhưng cũng lắm lúc,.. thức và nhận ra rằng mình sợ bóng tối biết nhường nào. Nằm suy nghĩ tới những thứ không đâu để thấy bóng tối chỉ toàn những điều đáng sợ. Thế đấy! Đó là cách sinh ra những con người thích thức khuya nhưng lại sợ bóng tối.
Lúc nào cũng cảm thấy mình cô đơn, nhưng đã bao giờ bạn tự hỏi cô đơn là gì mà lại luôn đeo đuổi chúng ta một cách "chung thành" như thế chưa?
Ngoài cái bóng của chính mình ra thì ai cũng có một cái bóng khác luôn đi bên mình đó là cô đơn. Cô đơn không phải là khi bạn một mình trong căn nhà rộng rãi. Không phải là khi bạn lặng lẽ nghe một bản nhạc buồn và càng không phải khi bạn nhốt mình trong phòng để làm những điều bạn thích. Hoặc có thể đó cũng là một loại cô đơn, nhưng - là cô đơn của những người chưa lớn.
Cô đơn đối với tôi - một người không hẳn là một đứa con nít, cũng không hẳn là một người đã trưởng thành - tôi tạm gọi là một đứa-con-nít-ranh. Nó mơ hồ và lắm thứ xung đột với nhau trong hàng tỉ nơ ron thần kinh. Là khi tôi đứng giữa những người bạn nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là im lặng và... chỉ im lặng. Thậm chí ngay cả khi im lặng, cũng chẳng một ai thèm để ý đến sự im lặng bất thường đấy của bạn. Hay lại có những lúc nói rất nhiều, nói tới mức mọi người phải lên tiếng. Thế mới sinh ra loại người "không thích nói gì hoặc nói rất nhiều". Đó có phải là những con người cô đơn?
Agirl
Cũng có những nỗi cô đơn chỉ một mình. Tôi cảm thấy cô đơn giữa dòng người tập nập - toàn là những người không hiểu tôi. Hoặc tôi cô đơn giữa chính tôi. Giữa cái thân xác và tâm hồn chẳng hề ăn nhập. Như vậy thôi cũng đủ mang lại cô đơn. Hoặc cũng có một loại cô đơn gọi là không-có-một-người. Một người mang đến cho bạn cảm giác lấp đầy. Như cả thế giới..
Lắm lúc đứng nơi đông người, mang điện thoại ra, lướt lướt cũng chỉ muốn nói rằng - ừ tôi không cô đơn, tôi vẫn còn điện thoại để tâm tình. Có thể đó cũng là lí do mọi người "yêu" mạng xã hội tới vậy.
Và cũng có một sự cô đơn nữa gọi là đút- tay - vào - túi - áo. Tôi không biết tại sao tôi lại thích cho tay vào túi áo. Tôi cũng không hiểu vì sao lại có thói quen đó, và tôi cũng không biết gọi nó là gì. Nên tôi tạm mặc định cho nó là một kiểu cô đơn.

Tôi thích hơn cái cảm giác được ngồi một mình trong căn phòng vắng lặng, một thân một mình lắng nghe những lời thú tội chẳng-mấy-ngọt-ngào của con tim lẫn lí trí. Tôi được thỏa thích tưởng tượng những điều mà chẳng bao giờ xảy ra, cũng có lúc tưởng tượng xong thì khóc, cũng có lúc thì cười..
Bạn có thích những đêm dài thức trắng? Thức thế thôi, chẳng để làm gì cả. Lâu lâu thức một hôm, làm những chuyện vặt vãnh chẳng đâu vào đâu. Ngoảnh đi ngoảnh lại đã nghe thấy tiếng chuông báo thức hay tiếng gà gáy của nhà bên cạnh. Tự hỏi, tối giờ mình làm gì. Nhưng cũng lắm lúc,.. thức và nhận ra rằng mình sợ bóng tối biết nhường nào. Nằm suy nghĩ tới những thứ không đâu để thấy bóng tối chỉ toàn những điều đáng sợ. Thế đấy! Đó là cách sinh ra những con người thích thức khuya nhưng lại sợ bóng tối.

Thực ra mà nói, chẳng ai hiểu cô đơn là gì. Tôi lại hình dung cô đơn gần giống như nỗi buồn. Những lúc buồn bạn sẽ cảm thấy cô đơn chứ. Buồn và cô đơn là đôi bạn thân chúng rất thân thiết và khó tách chúng ra. Chỉ có mỗi mình một đứa con-nít-ranh như bạn thì sẽ chẳng thể đánh đổ được hai chúng nó. Hãy tìm lấy một con người đồng điệu, có thể chỉ đơn giản là ngồi kế bên nhau, hay ăn cùng nhau một que kem, ôm nhau ngủ một giấc yên lành. Chỉ có như thế, cô đơn và nỗi buồn sẽ "đưa nhau đi trốn" đến một vùng đất mà mãi không gần nơi ở của chúng ta!!
"Cái giá của tự do..
là cô đơn"
Nguồn ảnh: A Girl