Nếu một ngày nào đó,em cất bước ra đi.. thì anh có nhìn theo mà níu tay em lại không? Bảo em đừng đi... Để em cảm thấy trái tim anh không vô tâm như em nghĩ. Để em cảm giác anh luôn ở bên. Chỉ cần anh cho em biết: Anh thương em - anh cần em. Bảo em đừng đi thì em sẽ một lần nữa nhìn về phía anh. Anh chỉ cần đứng yên ở đó, chỉ cần nhìn về phía em thôi.
Đó là câu hỏi em luôn dành cho riêng anh. Nhưng
đến bây giờ em vẵn chưa có câu trả lời thực sự. Không còn yêu xin anh cứ
nói ra, để cho em biết... anh không cần em nữa.
Ừ thì là anh yêu em. Nhưng anh này, ai rồi cũng sẽ khác, thời gian
thay đổi lòng người thay đổi mà... Anh có còn suy nghĩ gì về những năm
tháng ta còn ở bên nhau. Thật đẹp đúng không anh? Đó là một khoảng thời
gian thật ấm áp, đẹp đẽ và hạnh phúc.Ta đã từng hạnh phúc, vậy đấy!
Em dần cảm nhận được từng chút, từng chút một sự lạnh lùng thờ ơ của anh đối với sự quan tâm của em. Ừ thì là anh phát ngán với sự quan tâm đấy nhưng mà vì em muốn vậy. Em muốn hoàn thành tốt như nó là công việc của chính em vậy. Em muốn lắm, muốn cùng anh làm tất cả mọi thứ, muốn được cùng anh chu du mọi nơi, lưu lại những khoảnh khắc đáng nhớ. Chỉ cần có anh thôi, như vậy là đủ.
Bời vì em cần lắm, em muốn lắm, muốn lại được nằm gọn trong vòng tay anh, muốn được cằn nhằn anh mỗi khi anh lười, muốn được anh an ủi, vỗ về khi em buồn.
Như ngày hôm qua đã từng!
Chỉ cần anh dang rộng vòng tay,em sẽ về...
Anh nhé!:)